Thơ
Giữa Đỉnh Trời
Lên đỉnh cao ngồi gọi gíó mây
Tóc phơ bạc trắng
suốt đêm ngày.
Sầu men chếch choáng hai hàng lệ
Tiếc bút ơ
hờ một cánh tay.
Vỗ đá, hỏi
tình trơ với đá?
Uống say, gạn nhớ
lúc cuồng say!
Thơ ta hóa mộng trong trời đất
Thành bóng chim chiều vút cánh bay.
Lữ Thượng Thọ
Tự Cảm
Lưng bầu rượu trắng uống cùng mây
Ngất
ngưỡng men cay suốt tháng ngày
Núi thẳm phù Vân
trời đỗ lệ
Non xanh khởi thủy đá
kề tay
Nghêu ngao vịnh cảnh
nhìn đời khóc
Thất thểu đề thơ ngắm
gió say
Thắm thiết hồn phiêu ta dệt mộng
Mưa rơi giọt nhẹ chẳng buồn bay
Ngoctuyencp
Dầm men chếnh choáng không còn lệ
Cắn bút bồi hồi chẳng động tay
Ru tình hoài bạn lúc cuồng say
Thơ ta rối rắm pha lẫn đất
Gạn mãi mà tình vẫn chẳng bay
Một mình ngất ngưỡng giữa trời mây
Gió lộng, mây trôi suốt đêm ngày
Dầm men chếnh choáng không còn lệ
Cắn bút bồi hồi chẳng động tay
Gõ đá hỏi người sao sắt đá
Ru tình hoài bạn lúc cuồng say
Thơ ta rối rắm pha lẫn đất
Gạn mãi mà tình vẫn chẳng bay
thanhthuoczvolen
TỰ NHỦ LÒNG
Từ ngày lâm bệnh sống như mây
Mộng mị thẩn thờ suốt tháng ngày
Bảng lảng hồn thơ còn rơi rớt
Nhọc nhằn viết lách trái bàn tay
Hồn thơ tha thướt còn đâu nữa
Lòng dạ não nề tựa tửu say
Oi hời còn đâu ngày sung mãn
Thân già tóc bạc cố phơ bay
Ngocdunglyhoa
Thăm thẳm núi đèo vượt tháng ngày /
Không quản nắng mưa tầm bạn hữu /
Hôm nay nắm chắc Hoài Hoa tay /
Mong rằng không rớt khỏi đoàn đội /
Bình loạn đường thơ chuẩn bị say /
Thơ dở tình nồng vẫn thắm đượm /
Rượu vào vần ra chút men bay /
TỰ NHỦ LÒNG
Từ ngày lâm bệnh sống như mây
Mộng mị thẩn thờ suốt tháng ngày
Bảng lảng hồn thơ còn rơi rớt
Nhọc nhằn viết lách trái bàn tay
Hồn thơ tha thướt còn đâu nữa
Lòng dạ não nề tựa tửu say
Oi hời còn đâu ngày sung mãn
Thân già tóc bạc cố phơ bay
Ngocdunglyhoa
Thăm nhau đi gió về cùng mây /
Thăm thẳm núi đèo vượt tháng ngày /
Không quản nắng mưa tầm bạn hữu /
Hôm nay nắm chắc Hoài Hoa tay /
Mong rằng không rớt khỏi đoàn đội /
Bình loạn đường thơ chuẩn bị say /
Thơ dở tình nồng vẫn thắm đượm /
Rượu vào vần ra chút men bay /