Thứ Tư, 19 tháng 12, 2012

ĐI VỀ

HƯ KHÔNG
Quán chiều buông... dòng sông trôi lặng lẽ
Tiếng nhạc buồn ...réo rắt cỏi đi về
Như dấu yêu... mỏi mòn chân bước khẽ
Chút yêu vì ...nắng rớt mộng bâng khuâng..

Sông cứ chảy...dòng trôi nhiều lưu luyến
Êm đềm gieo...quá khứ sắt se lay
Làn gió nhẹ...mơ màng hương xao xuyến
Thoảng cà phê...ký ức ngẩn ngơ say...

Bóng hạnh phúc về đâu bao lối rẽ
Mộng vô thường...bám víu với hư không
Ngơ ngác trông...đường chiều nay ứa lệ
Lê gót mòn...mưa rớt cả hoàng hôn.

Thoáng vu vơ.. trời xưa tràn mơ ước
Phút giận hờn .. dỗi khóc cạn đời đau
Thời gian xa...phôi pha chùng chân bước
Trăng tiềm tàng ...ngan ngát...cả trời sao...
Ngoctuyencp
 


Phố tắt đèn anh còn ngồi lặng lẽ
Ánh sao khuya chưa soi tỏ lối về
Cây bên đường chiếc lá buồn rơi khẽ
Chợt nhớ ai lòng thoảng nhẹ bâng khuâng
...
Lần ra đi trong lòng đầy lưu luyến
Nhìn biển xanh từng đợt sóng lất lay
Cánh chim biển còn bay làm xao xuyến
Khói thuốc vờn quyện chặt nỗi đắm say
...
Ta bâng khuâng giữa ngã ba đường rẽ
Đâu hạnh phúc , đâu như thể hư không
Về nơi đâu sẽ không còn dấu lệ
Hỏi người sao vội quên cả môi hôn
....
Vệt sao băng qua nhanh quên mộng ước
Giọt sương khuya thấm lạnh cả niềm đau
Ta hững hờ bên đời khó cất bước
Áng mây đen che phủ hết ngàn sao
KÝGÀN

Vẫn bước tiếp trời chiều trong cô lẽ
Bóng hòang hôn dìu dặt một cỏi về
Lòng nhung nhớ dâng tràn mưa rên khẽ
Nhìn hạt rơi lòng thoáng dạ bâng khuâng
..................
Vẫy tạm biệt môi hôn tràn lưu luyến
Ngắm xa xăm cây lá nhẹ màn lay
Cánh diều phiêu lưng trời hoa điểm xuyến
Mây phiêu bồng gió cợt thật mê say
...........
Ta nhặt lấy cô đơn cùng lối rẽ
Hạnh phúc đâu thoáng chốc vẫn bằng không
Vụt bay xa mắt môi đầy  ngấn lệ
Người xa tôi...có nhớ lắm hoàng hôn
...................
Sương lạnh rớt đêm đi vào mộng ước
Thắm bờ vai run khẽ với niềm đau
Đem lý ức vào mơ ta tiếp bước
Ngẩn mặt nhìn trời tối chẳng vì sao...

Ngoctuyencp

Đời hiu quạnh mưa về giăng nổi nhớ
Ta trầm tư trong ngày tháng dật dờ
Khói thuốc chẳng xoá tan niềm trăn trở
Hương khói buồn khê đọng mãi tình thơ
Mây trắng chở nửa hồn về cố xứ
Nửa hồn kia lưu lạc đất quê người
Ta vuốt mắt giữa cỏi đời lữ thứ
Tóc bạc dần như ngọn sóng xa khơi
Em có lạc lối mòn về quê củ ?
Xin cho ta gởi đôi chút ngậm ngùi
Câu ca dao hát lên lời trắc trở
Đọng giọt buồn cung bậc đã tàn hơi
Đi về đâu khi đời là ảo ảnh ?
Như bóng ta lưu lạc giữa trần gian
Chốn vĩnh hắng nến hai hàng lóng lánh
Từ tạ đời hát biệt khúc ly tan
Đặng Tán Phong

Lâng lâng bước trời thu về xao xuyến
Chút thẩn thờ ta nhớ lắm mưa thu
Hồn da diết mùa thu quyến luyến
Quyện hương đời ta nhớ mãi lời ru
.................
Đà bạc tóc bao mùa thu miên viễn
Mắt buồn trông vương ngấn lệ chung tình
Bâng khuâng khóc khi trời mây đưa tiễn
Mùa hạ qua thu khẽ đến bên mình
Ngoctuyencp


Mưa lất phất, gió bồng bềnh phiêu lãng
lối mòn rêu hoen ướt đọng nhập nhòe
xóm núi vắng chuông ngân buồn tẻ
vọng đêm dài côn trùng tấu khúc lặng lòng nghe
đêm nay trăng lưỡi liềm rơi đâu mất
có con gió vẫy vùng, nghe âm vọng đong đưa
cơn lạnh kéo về, nỗi niềm riêng góc khuất
chạnh lòng yêu xóm nhỏ quê mùa
Maitranghuynh

Mưa rơi khẽ...những vì sao lạc lối
Chút hoang mơ...đầm thấm vẩy tay ghì
Chân lê bước cho đêm dài mộng mị
Trăng thẹn thùng dấu mặt dưới mây trôi
..................
Ngày xưa đó tiếng vọng về than thở
Nhung nhớ nhiều...cũng lắm những thiết tha
Phương trời củ quay về trong trăn trở
Hai lối đi rẽ khuất ở tâm hồn
Ngoctuyencp



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét